Tổng hợp những bài thơ hay về Hoa Diên Vĩ
Mỗi màu sắc của hoa diên vĩ (Iris) đều mang lại một thông điệp khác nhau được xưng tụng như một báu vật trong những bài thơ của các tác giả. Hoa diên vĩ là nguồn cảm hứng của thi sĩ Henry Wadsworth Longfellow, và hai họa sĩ lớn là Monet và Van Gogh. Năm 1987, bức tranh Hoa Diên Vĩ (Irises) của Vincent van Gogh đã lập kỉ lục trở thành một trong những bức tranh được tìm mua nhiều nhất và đắt nhất.
Vì vậy, Trồng hoa muốn chia sẻ đến các bạn đọc những bài thơ hay nhất của hoa diên vĩ để làm nổi bật vẻ đẹp của loài hoa này.
Những bài thơ hay về hoa diên vĩ
Là hoa hậu các loài hoa
Bay bằng đôi cánh lụa là tiên xanh
Trao nhau thông điệp tốt lành
Hoa Diên Vĩ khẽ nhịp thanh roi vàng
Lá xanh phố thị rộn ràng
Quen men theo suối dọc ngang núi rừng
Vi vu thổi sáo bâng khuâng
Mỗi lời ca đẹp như từng lời thơ
Ôi loài hoa của giấc mơ
Sông hôn em nụ ngẩn ngơ mặn mà
Ôi loài hoa của tình ca
Điểm tô thế giới thật thà yêu thương
(Henry Wadsworth Longfellow)
Diên Vĩ được xưng tụng như một báu vật trong bài thơ của John Arrington
Sứ điệp Hạnh Phúc
Những sắc màu nhẹ chuyển đổi đó đây
Của báu vật tuyệt vời trong vũ trụ
Chính là hoa Diên Vĩ phía trời tây
Bắc ngang chiều chiếc cầu vồng tình tự.
TẢN MẠN VỀ THƠ DIÊN VĨ
Xanh thẳm xanh – một màu xanh của biển
Dịu dàng như ánh mắt má nhìn con.
Ôi ánh mắt mẹ hiền yêu dấu
Ấm lòng con trong những lúc ưu phiền.
Ánh mắt ấy vì chúng con thao thức
Bao đêm trường bên chiếc võng à ơi
Ánh mắt ấy luôn nhìn con trìu mến
Thắp tim con những ngọn nến yêu đời.
Má yêu ơi! Lòng con khe khẽ gọi
Tiếng “Má” ngọt ngào, vọng mãi không thôi
Con gọi má khi thuyền con nghiêng ngả
Giữa biển đời cuồn cuộn những buồn vui.
Chiều nay chợt mơ về bên má
Để lòng vui như sóng biển rì rào
Để được nghe lời nguyện cầu của má
Cho vai gầy vơi nhẹ gánh lao đao!
Ngày ngày con nhớ má dịu hiền
Lòng thầm nguyện má sống trên trăm tuổi
Yêu thương trong má bao la hơn biển
Con muốn gọi hoài hai tiếng: Má ơi!…
Hoa Diên Vỹ Anh Trồng .
Tác giả: Diên Vỹ
Kể từ khi anh quên chia cho em niềm đau cuộc sống
Là lúc chúng mình không còn những cảm thông
Em dằng dặc với khoảng không trống rỗng
Anh xót lòng khi buổi hẹn em quên
Chiều đến, chiều đi , chiều xóa hẳn tên
Em không nhớ bao lần mình đã khóc
chỉ biết đã quen rồi với những đêm trằn trọc
giấc ngủ không thành , giấc mộng cũng tan
Anh bây giờ còn những bước lang thang
Tìm cho được mặt trời chiều vừa tắt
Anh từng hứa tặng em vầng trăng bạc
Hoa diên vỹ sau nhà anh trồng tận đầu xuân
Chiều đến , chiều đi, chiều lại cứ tan
Hoa diên vỹ đã bao mùa rực nở
Nào đâu trách những câu chuyện tình dang vỡ
Lòng chỉ buồn chưa lần ngắm màu hoa
Hoa Diên Vĩ
Tác giả: Như Nguyệt
Hoa tim tím, xanh xanh
Hoa hồng hồng, đo đỏ
Lại điểm vệt vàng vàng
Nhụy hoa xinh quá xinh
Anh Nính Thỉ si tình
Nhìn hoa mà ngây ngất
Yêu cầu làm bài thơ…
…về loài hoa Diên Vĩ
Tiếng Anh là Iris
Thích Diên Vĩ đã lâu
Nhưng chưa bao giờ nghĩ,
sẽ làm thơ về hoa
Bây giờ ông anh… la..
Nên em viết liền ha
Hoa vươn mình kiêu sa
Mầu tím nhìn thiết tha
Anh Nính Thỉ ơi à
Làm thơ anh đọc nha
Chúc anh một ngày vui
Luôn gửi khung thơ tới,
cho bạn hữu khắp nơi
Vui vẻ khắp mọi nhà
HOA DIÊN VĨ (Iris)
Tác giả: Trần Minh Hiền
Đẹp dịu dàng diên vĩ
Em xinh tươi tuyệt vời
Yêu em từ vô thỉ
Đến vô cùng chơi vơi
Và đặc biệt, hoa diên vĩ còn có một bài thơ tiếng anh của tác giả Louise Glück
The wild iris
At the end of my suffering
there was a door.
Hear me out: that which you call death
I remember.
Overhead, noises, branches of the pine shifting.
Then nothing. The weak sun
flickered over the dry surface.
It is terrible to survive
as consciousness
buried in the dark earth.
Then it was over: that which you fear, being
a soul and unable
to speak, ending abruptly, the stiff earth
bending a little. And what I took to be
birds darting in low shrubs.
You who do not remember
passage from the other world
I tell you I could speak again: whatever
returns from oblivion returns
to find a voice:
from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure sea water.
Bản dịch của Vũ Hoàng Linh
Hoa diên vĩ dại (Dịch The wild iris)
Ở tận cùng nỗi đau của tôi,
có một cánh cửa.
Hãy lắng nghe tôi: nơi đấy em gọi là cái chết,
tôi còn nhớ.
Trên đầu, tiếng động, những cành cây thông dịch chuyển.
Và không gì hết. Mặt trời ảm đạm
rung rinh trên mặt đất khô cong.
Thật hãi hùng khi còn sống sót
trong lúc nhận thức
chôn vùi dưới đất đen
Và rồi tất cả kết thúc: điều em hằng sợ,
trở thành linh hồn và không thể cất lời,
kết thúc đột ngột,
Mặt đất cứng uốn cong mình đôi chút.
Và cái gì đó- tôi đoán là những con chim
Vút bay lên từ những bụi cây lúp xúp
Em không thể nhớ
những lối đi từ thế giới khác.
Tôi sẽ nói với em nếu như tôi lại có thể nói:
Bất cứ thứ gì từ hư không trở lại
đều trở lại mong tìm kiếm một giọng nói:
Từ giữa cuộc đời tôi xuất hiện
một suối nguồn vĩ đại,
những bóng tối xanh biếc
chìm vào nước biển xanh trong.
Xem thêm
Thảo luận