Truyện ngắn: Hoa phong lữ và gã thọt bán hoa
Truyện ngắn về hoa phong lữ là câu chuyện tình yêu kể về gã thọt bán hoa thầm yêu một cô gái xinh đẹp mang đến thông điệp ý nghĩa nói rằng: “cứ kiên trì sẽ đi đến thành công”.
Truyện ngắn: Hoa phong lữ
Gã thọt bán tiệm hoa ở đầu ngõ, ngày nào cũng hì hục dọn hàng từ lúc năm giờ sáng. Mỗi sáng, gã đều muốn những bông hoa của gã được ngửi ít không khí trong lành nhất của một ngày mới bắt đầu, hoa của gã sẽ tươi hơn, thơm hơn và hạnh phúc hơn. Gã tin rằng hoa cũng có cảm xúc như con người.
Còn một lý do nữa, gã chẳng đời nào tiết lộ cho ai biết, vào lúc năm giờ ba mươi phút sáng, có một cô gái xinh đẹp đi tập thể dục ngang qua hàng hoa của gã, khẽ liếc vào tiệm hoa, mỉm cười với những bông hoa rồi đi tiếp. Ngay lúc ấy, trái tim gã rung lên từng nhịp bồi hồi. Nhịp tim ấy dành cho cả một ngày, gã mang ra gặm nhấm từng chút một như thể đó là thứ cảm xúc quý giá được chia đều cho hai mươi tư giờ.
Gã thọt vẫn cứ ngày lại ngày dọn hàng hoa lúc năm giờ sáng, cô gái đều đặn đi qua lúc năm giờ ba mươi phút, đều đặn liếc vào tiệm hoa một cái rồi đi tiếp. Lẽ ra cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, tình yêu vẫn cứ âm thầm khắc vào thời gian… nếu như một ngày, ở tiệm hoa của gã thọt bỗng dưng có hai người ghé thăm…
Truyện ngắn hoa phong lữ
Người thứ nhất chính là nàng, cô gái tập thể dục. Đúng năm giờ ba mươi phút, nàng đi ngang qua tiệm hoa, không liếc vào mà bước hẳn tới, sà đến chậu hoa phong lữ đặt ở sát lề đường, đưa cánh tay mềm mại vuốt nhẹ qua những cánh hoa mầu hồng phớt, dáng điệu say đắm: “Hoa phong lữ, lâu lắm rồi em mới thấy, nó đẹp quá”.
Tim gã thọt như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, đập đến tức thở. Gã run run trả lời nàng: “Những cây hoa này tôi trồng trong vườn, mấy hôm nay mới bứng ra cái bình này bày cho đẹp chứ ít khách mua hoa phong lữ lắm”. Nàng nhìn gã, gật đầu mỉm cười. Đó là lần đầu tiên gã thấy nàng cười với gã chứ không phải cười với những bông hoa của gã. “Anh trồng hoa thật khéo, bó hoa cũng thật đẹp… chào anh, bán đắt hàng nhé”. Nàng nhón chân chạy những bước nhẹ nhàng trên đường, gã có cảm giác như những giọt sương đang tung tăng nhảy nhót trên tóc nàng phát ra một bản nhạc rộn rã… Gã thấy ngây ngất.
Hoa phong lữ
Người thứ hai ghé đến tiệm hoa của gã là một chàng trai trẻ, trông rất đẹp trai. Chàng đứng tần ngần trước tiệm hoa một lúc, không nói gì, có vẻ như rất băn khoăn. Gã thọt liền hỏi: “Cậu muốn mua hoa gì?”. Chàng trai đưa tay lên gãi gãi đầu. “Tôi không biết”. “Cậu định mua hoa để làm gì?”. “Tôi cũng… chưa biết”. “Tặng, hay về cắm?”. “À… là mua hoa tặng”. “Tặng ai? bạn bè, sinh nhật, cha mẹ, hay người yêu”. “Cũng không phải mấy người đó…”. Chàng trai được hỏi dồn, lại càng bối rối hơn.
Gã thọt cảm thấy bực mình. Người sao mà lạ, định mua hoa để làm gì, tặng ai cũng không biết. “Thế thì tôi không thể giúp được cậu”. Gã sẵng giọng. Chàng trai khi ấy mới cuống lên: “Không, chỉ có anh mới giúp tôi được, nhất định giúp”.
Chàng bước hẳn vào trong tiệm, mắt ngó trước nhìn sau rồi mới nói thật nhỏ: “Tôi muốn mua hoa tặng cô gái ở trong ngõ, tôi chưa quen nàng”. Hóa ra là tặng hoa một cô nàng chưa quen, ắt hẳn là định tỏ lòng ái mộ, chơi trò ú tim như trong tiểu thuyết diễm tình. “Vậy cậu định tặng hoa gì?”. Giọng của chàng trai càng tỏ ra bí mật hơn: “Tôi cũng không biết, giờ định hỏi anh đây”. Gã thọt lại thấy anh chàng này rất dở hơi. Đi tặng hoa cho người ta cái gì cũng không biết, lại định hỏi gã. “Anh hàng ngày mở tiệm hoa, có nhìn thấy cô gái hay đi qua đây không? cô ấy thích hoa gì anh có biết không?”.
Hoa phong lữ
Gã thọt thấy tim thắt lại một cái, rồi hiểu ra. “Cậu muốn nói cô nàng tóc đen, mắt tròn, da trắng như tuyết, dáng nhỏ cao cao ở trong ngõ này hả?”. “Đúng… đúng rồi đó”. Chàng trai gật đầu lia lịa. “Vậy thì tôi biết, cô ấy thích nhất là hoa phong lữ”. Gã chỉ vào chậu hoa to tướng để ở bên ngoài, nơi những cánh hoa màu hồng phớt rung rinh trước cơn gió nhẹ.
Chàng trai băn khoăn: “Một chậu hoa lớn thế này ư?”. “Cậu không đủ tiền mua à?”. “Không phải thế, mà là mỗi ngày tôi đều muốn tặng hoa cho nàng, nếu chậu hoa lớn thế này, liệu trong một tháng, nàng có chỗ nào để đặt nó chứ?”. Gã thọt giật mình. Mua hoa tặng mỗi ngày, đúng là chịu chơi. Cậu ta vừa đẹp trai, vừa lãng mạn lại giầu có nữa, như vậy chẳng phải nàng sẽ xiêu lòng hay sao?.
“Vậy mỗi ngày tôi sẽ bứng cho cậu một chậu nhỏ để cậu tặng cô ấy”. “Được vậy thì tốt quá”. “Cậu định mang hoa đi tặng lúc mấy giờ để tôi chuẩn bị?”. “Không, ý tôi là….anh giúp tôi tặng hoa cho nàng…”. “À…”. Gã à lên một tiếng, gật gù: “Tôi sẽ giúp cậu đi tặng hoa, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi biết cậu tên gì để mà nói với cô ấy”. “Nếu cô ấy hỏi, cứ bảo tên tôi là Phong”. “Được”. “Tôi đưa anh trước tiền hoa một tháng, khi nào hết tôi sẽ lại đưa thêm…”.
Truyện ngắn hoa phong lữ
Hôm ấy là một ngày kỳ lạ với gã thọt. Ngày hôm sau cũng là một ngày rất khác, gã thọt dậy sớm hơn để bứng những gốc hoa phong lữ vào những chiếc bình hoa nhỏ, mỗi bình chỉ khoảng năm bông hoa, tưới tắm cho nó rồi hồi hộp chờ đến tám giờ tối để mang đi tặng.
Tối hôm ấy, nàng ăn cơm xong, định đi lên gác thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy gã thọt bán hoa đầu ngõ đứng lấp ló, ngập ngừng trước bậc thềm. “À, chào anh, hôm nay anh đến nhà em, có việc gì thế?”. Gã thọt chìa bình hoa phong lữ trước mặt nàng, ấp úng mãi không nói được nửa câu. “Ý là… anh tặng hoa cho em hả?”. “Dạ… không phải, là một người khác nhờ tôi tặng bình hoa này cho cô, anh ta tên là Phong”.
Nàng ngơ ngác một hồi rồi lại nói: “Tôi không quen ai tên Phong, chắc anh nhầm người rồi”. “Đúng là cô không quen anh ta, nhưng anh ta thích cô nên gửi tặng. Chắc là người hâm mộ, cô cứ nhận đi”. Gã đặt vội bình hoa vào tay nàng rồi đứng lùi lại một bước, tim đập loạn xạ. Gã tự rủa bản thân: “Người ta tặng hoa cho nàng chứ có phải mình đâu mà xốn xang. Nàng vừa xinh đẹp, vừa dịu hiền, chỉ xứng với anh chàng vừa đẹp trai, vừa lãng mạn lại giầu có mà thôi”.
Tám giờ tối hôm sau, gã lại gõ cửa nhà nàng để đưa một bình hoa mới. Lại đứng lại trước bậc thềm giải thích vòng vo một hồi về anh chàng nhà giầu bí mật…
Hoa phong lữ
Một tháng sau, hoa trong vườn cũng gần hết, gã phải ươm thêm hoa mới, phải nhổ đi những loài hoa khác để lấy chỗ trồng hoa phong lữ. Tiệm hoa của gã cũng vì thế mà nghèo nàn, ít khách. Nhưng gã mặc kệ, gã chỉ chú tâm trồng cho thật nhiều hoa phong lữ. Mỗi tháng Phong đều trở lại một lần để đưa thêm tiền hoa cho gã.
Còn bên nhà nàng, những chậu hoa đã để đầy ban công, sân thượng, thềm nhà… những chỗ cao quá phải nhờ gã đặt giúp. Đã có lần nàng bảo gã đừng mang hoa tới nữa kẻo nhà nàng chẳng còn chỗ để. Gã thì thấy chỗ nào đặt được chậu hoa là đặt, cứ như thể nếu nàng không chịu nhận hoa, gã sẽ thất nghiệp.
Cho đến một hôm, Phong đến tìm gã, dậm chân thình thịch trước cửa tiệm: “Bấy lâu nay anh mang hoa tặng ai vậy?”. “Thì cô gái tóc đen, da trắng, dáng cao ở trong ngõ…”. “Anh tặng nhầm người rồi, hôm qua tôi mới gặp người ta ngoài phố, hỏi han có thấy tặng hoa gì đâu, làm tôi ngượng chín mặt”. “Thì tôi vẫn tặng cho cô gái tên Linh, số nhà 56 trong ngõ mà”. “Không phải rồi, là số nhà 56B mới đúng”. “Chết rồi, tại sao anh không nói rõ”. “Người tôi muốn tặng tên là Huệ, không phải Linh”.
Truyện ngắn hoa phong lữ
Gã thọt thoáng thất vọng. Huệ thì gã biết, cũng là một cô gái da trắng, tóc đen nhưng nghe nói cô ta làm gái gọi, đêm nào chả có người đến đón đi bar, làm sao có thể xinh đẹp dịu dàng như Linh được. Cái anh chàng này quả là khờ khạo, không biết chọn người mà yêu.
Trong lúc đang bối rối, gã thấy nàng từ trong ngõ đi ra, gã hoảng hồn. Chuyện này mà bại lộ thì gã biết xử lý thế nào. Nàng vừa tới, gã vội kéo vào trong, chỉ vào Phong mà nói: “Tôi giới thiệu với cô, đây là Phong, người đã tặng hoa cho cô bấy lâu nay”. Nàng nhìn anh chàng đẹp trai, trẻ tuổi, cao lớn, mỉm cười gật đầu chào: “Cảm ơn anh bấy lâu nay đã tặng hoa cho tôi. Nhà tôi bây giờ trông như một lâu đài mầu hồng, những bức tường được làm từ hoa phong lữ…”.
Anh chàng khi ấy tim rụng rời. Linh đẹp quá, lại dịu hiền nữa. Làn da trắng hồng tự nhiên không phải tắm trắng như Huệ, tóc cũng đen mượt tự nhiên, đôi mắt lúng liếng trong veo thơ ngây, dáng điệu e ấp. Phong quên hết chuyện tặng nhầm hoa, vội vàng nói với nàng: “Bấy lâu nay làm phiền em, giờ em đã biết rồi, mời em đi ăn tối được không?”. Nàng khẽ liếc nhìn gã thọt như muốn hỏi ý kiến: “Có tin được anh ta không?”. Gã khẽ gật đầu như thể xác nhận: “Cô hãy đi đi”. Lúc đó, Nàng mới quay sang Phong, gật đầu: “Vâng, em sẽ đi”.
Hoa phong lữ
Hai người họ như tiên đồng ngọc nữ bước lên chiếc xe sang trọng rồi đi mất hút. Trái tim gã thọt như rụng xuống, tan tác như khu vườn nơi có những gốc hoa bị gã bứng đi, chỉ còn trơ trọi những chiếc lá úa vô tình rụng xuống mặt đất tan hoang. Gã đã làm gì thế này? Tặng nhầm hoa cho người ta để rồi tình yêu của gã cũng bị mang đi mất. Ngày mai, khi sương tan, nắng lên, sẽ chẳng còn cô gái dịu dàng xinh đẹp đi qua đây, gật đầu với những bông hoa của gã. Sẽ chẳng còn những chậu hoa phong lữ được vun xới cẩn thận đợi đến tối để được vào nhà của nàng, xây lên lâu đài mầu hồng…
Gã lặng đi rất lâu, uể oải cất những chậu hoa vào nhà, những bó hoa cũng đang héo úa dần, gã để mặc ngoài sương gió. Gã đóng cửa, nằm bẹp cho đến tối, bụng đói meo. Gã như một kẻ thất tình đang muốn tuyệt thực giống như trong một cuốn tiểu thuyết nào đó mà bi kịch của tình yêu được ngợi ca…
Gã thiếp đi rồi tỉnh lại lúc tám giờ tối như một phản xạ. Còn chậu hoa cuối cùng gã cũng nên mang nốt cho nàng. Gã bước thấp bước cao bê bình hoa cuối cùng đi vào trong ngõ, đứng trước cửa nhà nàng rồi không gõ cửa, định quay ra. Nhưng ngay lúc ấy, Linh mở cửa rồi bảo gã bước vào trong. “Em cảm ơn anh bấy lâu nay đã vất vả trồng hoa rồi mang đến đây”. “Không có gì, tôi chỉ bán hoa cho anh ta, việc kinh doanh ấy mà”. “Cũng vì có anh mà em gặp được anh ấy”. “Ừ, hai người rất đẹp đôi, cậu ấy chắc yêu cô lắm”. “Vâng, anh ấy đã ngỏ lời yêu em”. “Tốt quá rồi… bao giờ cô theo cậu ấy, rời khỏi nơi này?”.
Truyện ngắn hoa phong lữ
Nàng nhìn gã bằng ánh mắt dịu dàng. “Em không theo anh ấy được”. “Vì sao?”. Gã hỏi thế, nhưng gã lại đoán có thể anh chàng sẽ về ngôi nhà này ở chung. Dù sao nơi đây cũng đẹp như một lâu đài được xây bằng hoa phong lữ, ắt hẳn rất lãng mạn để cho hai người chung sống hạnh phúc.
Linh nói: “Đúng là anh ấy đã ngỏ lời, nhưng em trả lời anh ta rằng, trong trái tim em đã có người khác rồi”. “Vậy ư? tôi không biết là cô đã có bạn trai”. “Phong có thể mua hoa bằng tiền của anh ấy, nhưng em lại chỉ yêu người có thể chăm sóc những bông hoa đem tặng bằng cả trái tim của người ấy”. Nàng nói đến đó, đưa những ngón tay mềm mại ra bất ngờ cầm lấy bàn tay của gã: “Nhìn tay anh này, chai sạn vì cuốc đất trồng hoa, cũng chai sạn vì phải bê những bình hoa sang đây, đặt nó vào đúng chỗ nữa… bàn tay này mới có thể chăm sóc em được, không thể là bàn tay của anh ta”.
Gã nắm lấy bàn tay nàng, ngăn dòng lệ sắp rơi. Ngày mai, gã sẽ thay những chậu phong lữ đã héo bằng những chậu tươi mới hơn, để lâu đài của nàng luôn ngát hương, ấm áp tình yêu…
Bảo Thoa
Các loài hoa đẹp Hoa nhiều màu Hoa phong lữ Truyện ngắn Truyện ngắn các loài hoa
Thảo luận