Sự tích hoa violet mang tên người con gái bạc phận
Hoa violet là loài hoa mọc dại mang sắc tím thủy chung ngọt ngào. Loài hoa này đã được rất nhiều thiếu nữ yêu mến và tôn thờ như một biểu tượng của sự thủy chung. Vậy bạn đã biết về sự tích của loài hoa này mang tên người con gái bạc phận chưa. Hãy cùng Tronghoa tìm hiểu dưới dây nhé.
Sự tích của hoa violet
Ở một tỉnh miền nam nước Pháp, nơi có các cánh đồng cỏ xanh rì như những dải lụa xanh thăm thẳm, óng ánh trong ánh nắng là những dòng suối trong veo, các thảm hoa tươi thắm sặc sỡ màu sắc của sự phồn vinh, những đàn bò thản nhiên gặm cỏ, từng đàn gia súc chen chúc nhau, nơi đó có một trang trại rộng xa bạt ngàn của một vị Bá Tước đầy uy quyền và giàu có
Ông ta có toàn bộ mọi thứ quí giá nhất trên đời, mặc dù thế điều mà ông ta vinh hạnh nhất đó chính là cậu con trai độc nhất vô nhị. Cậu chủ Anfaret là một chàng trai thật rất tuyệt, rất điển trai, tinh tường, phong lưu phong nhã và rất tài giỏi. Chàng có sức hút rất mãnh liệt với toàn bộ các cô gái con nhà quí tộc trong vùng, chàng là niềm hãnh diện của cả dòng tộc. sinh hoạt yên bình trôi qua, cho đến một ngày hiện diện cô gái làm vườn mới, tên nàng là Violeta.
Violet là một cô gái con nhà nghèo, nhà nàng nghèo nhất trong vùng, thuộc tầng lớp bần cùng nhất trong xã hội khi bấy giờ. Nàng ko có một nhan sắc lộng lẫy nhưng mà vẻ dịu diền trắng trong thanh thoát ngây thơ toát ra từ bộ mặt dịu diền như Đức mẹ của nàng đã khiến cả khu vườn như sáng bừng, khu vườn nhờ có bàn tay nàng càng rạng rỡ – sáng lạng sắc hoa. Và cũng chính bộ mặt như thiên thần ấy đã làm cho trái tim chàng Anfaret dao động và ái tình đã đến. Vượt qua khoảng cách từng lớp, họ đến với nhau thật đằm thắm mê say, tuy vậy vào thời đó sự khác biệt tầng lớp đã gây ra bao mối tình, không ai chấp nhận mối tình ấy và rồi ái tình đó đã đến tai cha mẹ chàng, sóng gió bắt đầu bật lên cho đôi giới trẻ.
Cha chàng trai đã nổi tam bành, ông cảm nhận thấy thật nhục nhã và ra sức cản trở ái tình của họ, mẹ chàng thì ngày càng căm ghét ra sức hành hạ nàng Violet, nhưng mà nàng vẫn cắn răng chịu chứa hầu hết. tuy nhưng lẽ đời vốn vậy, ái tình càng cản trở thì càng trở lên tha thiết, có mối quan hệ thân thiết hơn. Họ vẫn dấm dúi gặp nhau, vẫn trao cho nhau những nụ hôn nhiều vòng tay nồng ấm, hình như mọi thứ chẳng thể ngăn trở được tình yêu của đôi bạn trẻ.
Rồi một hôm cha mẹ chàng cũng phát hiện ra và trận bão thịnh nộ xoáy trút lên người nàng Violeta . Ông ta giam hãm Anfaret vào phòng rồi cho gọi Violetta đến, sau một trận đòn ông ta tuyên bố nếu nàng vẫn còn vẫn sẽ gặp Anfaret thì ông ta sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà. Ông không được cho phép một người thuộc giai cấp bần cùng nhất trong xã hội như nàng trong nhà được, nếu nàng yêu Anfaret thì hãy rời xa chàng, vì nếu ko chính nàng sẽ ngăn cản sau này của chàng, nếu yêu nàng chàng Anfaret sẽ mất tất cả, sẽ không còn địa vị danh dự trong xã hội, ông ta còn đe doạ sẽ bắt mẹ nàng để làm căng thẳng. Biết là dù có khóc lóc lạy van cũng vô ích trước sự sắc đá của Bá tước, vì tình ái đậm đà với Anfaret, vì lòng hiếu nghĩa, Violet cuối đầu chấp nhận từ đó nàng bắt đầu xa lánh Anfaret…
Nhưng Anfaret là một chàng trai kiên định, chàng không vì thế mà khuất phục… Chàng vẫn tìm đến Violet dù nàng cố tình cố ý tránh mặt. Ngày qua ngay phụ huynh chàng rất nổi khùng, Bá tước cố cố gắng ngăn trở họ, tuy nhưng vẫn bất lực. Cuối cùng, một hôm ông ta đã nghĩ ra một cách, bèn gọi Anfaret lại và nói :
– Ta sẽ không cản ngăn con nữa, cơ nhưng mà con phải hứa với ta một đìều kiện, con phải lên Paris học thành tài, sau 5 năm quay lại ta sẽ cho con cưới Violeta, nếu con không chấp thuận ta sẽ gả cô ta cho Adrey người làm vườn xấu xí, hãy vì sau này của con cũng giống như của nó mà quyết định đi. Một là sau khi trở lại con sẽ có Violeta, hai là hai đứa sẽ mất nhau mãi mãi. tuy thế khi con ra đi, nó vẫn phải ở lại đây làm việc như trước. Hãy lựa chọn đi con trai yêu quí của ta!
Trước quyết định đó, đôi bạn teen đành phải xa nhau và hứa hẹn ngày trở về. Đêm cuối cùng bên nhau, nước mắt nàng thấm đẫm vai áo chàng, Anfaret hứa rằng sẽ trở về để cưới nàng làm vợ, chàng hứa rằng sẽ viết thư về luôn luôn cho nàng, hãy vững tin và chờ chàng trở về, bởi tình ái chàng dành tặng nàng mãi mãi không gì có thể ngăn cách được. tuy nhưng Violeta hình như linh tính được rằng có nhẽ đây là lần cuối cùng họ còn được bên nhau, nhưng nàng vẫn lặng im vì không muốn làm chàng xao lòng. Chàng Anfaret ra đi, mang theo trong lòng hình ảnh thân yêu và đôi mắt đớn đau của nhân tình.
Violet tại lại trang trại chịu mọi sự hành tội của các hội viên trong gia đình Bá Tước, họ xem nàng như cái gai trong mắt nên không từ một mưu mô nào để hành tội nàng, cơ mà Violeta vẫn cắn răng chịu đựng hầu hết vì tình ái dành tặng Anfaret. thế nhưng rồi ngày qua ngày, bóng chim tăm cá, nàng chẳng hề nhận đuợơc tin chàng, ko một lá thư hay lời nhắn quay về trang trại. Nàng lặng thầm mỏi ngóng trông đợi, bao đêm nàng khóc ướt sũng gối vì thất vọng…. Rồi một hôm, mẹ chàng đưa cho nàng một bức thư báo và nói rằng hãy quên Anfaret đi, vì chàng gần cưới con gái Nam tước bạn của Bá Tước tại Paris. Nghe tin như sét đánh ngang mày, nàng bất tỉnh nhân sự trước nỗi đau ấy, nàng đau thương hầu như chết lịm, cũng từ hôm ấy nàng trở lên câm lặng. Sự hành tội cùa các thành viên trong gia đình Bá tước càng ngày càng cay nghiệt hơn, nàng không được ăn no, phải dậy từ sáng tinh sương, công tác quần quật từ sớm tới khuya, lại thêm phần đau khổ trong lòng, uất hận vì chàng Anfaret bạc tình nên sức khoẻ của nàng ngày một suy sụp. Và rồi một đêm mưa gió họ đã đuổi nàng ra khỏi nhà, từ đó ko ai còn biết thông tin gì của nàng nữa.
Còn về phần Anfaret, 5 năm sống nơi thủ đô Paris hoa lệ, TY của chàng không hề suy chuyển, bóng dáng nàng Violet vẫn lung linh trong trái tim chàng, chưa một ngày nào chàng ko nhớ về người tình đang tại trang trại chờ chàng quay lại. Mỗi tuần chàng đều gửi một lá thư về cho nàng, khích lệ nàng hãy ráng đợi chàng quay lại, tin cẩn tình ái của chàng, rằng cuộc đời chàng chỉ yêu độc nhất vô nhị có nàng mà thôi, chàng sẽ quay lại và cưới nàng làm vợ. nhiều than ôi, cả chàng và Violet nào có ai ngờ, những lá thư tình yêu ấy chưa bao giờ đến được tay nàng Violet. Chàng có nào ngờ lúc chàng ra đi bao sóng gió đã đổ ập lên người chàng thương yêu. Chàng vẫn tin rằng bằng sự nỗ lực của mình để học thật nhanh mà trở về ….
Và rồi ngày cuối cùng của 5 năm đã đến, gần đến ngày quay về. Trước ngày tốt nghiệp, chàng muốn trở lại sửng sốt để báo tin cho nàng biết rằng chàng sắp được cưới nàng, rằng họ gần được bên nhau. mặc dù vậy hỡi ôi, khi chàng quay quay lại nhà thì mọi thứ ko còn như trước, nàng Violet đã không còn tại đó nữa, các thành viên trong gia đình chàng cố hết sức bôi xấu nàng cơ nhưng mà Anfaret chẳng hề tin. Chàng như rồ dại chạy khắp nơi kiếm tìm bóng hình nhân tình, chàng óan hận phụ huynh đã đuổi nàng, hành tội nàng qua lời kể của Adrey người làm vườn, cũng là người đã đối đãi với Violet cự kỳ tốt.
Chàng bôn ba khắp nước Pháp tìm nàng, hỏi han người quen, chàng không tiếc gì tiền bạc đi khắp nơi dù thế vẫn bặt tin nàng. cho tới một ngày, trải qua bao tháng tìm kiếm tuyệt vọng, sức cạn lực kiệt, chàng lâm bệnh nặng tưởng hình như chẳng thể qua khỏi, phụ huynh chàng xót con nên đành phải tung tiền ra thuê mướn người tìm kiếm lần nũa, mặc dù vậy bóng dáng nàng Violet vẫn biệt tích. Họ ân hận vì đã gây cảnh đau lòng để giờ đây nhìn đứa con trai thương yêu đang ngấp ngoải trên giường trong nỗi khổ đau tột đỉnh. Họ đã đưa tin khắp nước Pháp nếu ai tìm thấy nàng Violet họ sẽ ko tiếc bất kì thứ gì…Hai năm trôi qua, bệnh tình chàng Anfaret càng ngày càng trầm trọng, cả dòng họ hầu như tuyệt vọng thì một hôm xuất hiện một cậu bé rách rưới với bộ dạng buồn phiền khiếp vía ngưng lại ở trang trại đem tới thông tin về Violet, nhưng cậu bé chỉ đòi gặp chàng Anfaret và chỉ để nói riêng với chàng. Nghe được tin này, chàng Anfaret chợt bật dậy, chạy như bay đến bên cậu bé, ôm chầm lấy cậu mừng rỡ mà không kịp nhìn trực tiếp vào đôi mắt đang rơi lệ của cậu, cậu bé ấy chính là em trai của Violeta. Cậu bé đưa tay ra cho chàng và nói : ” Cậu chủ hãy đi theo cháu!”
Dường nhu có một sức mạnh thúc đẩy, chàng Anfaret cố gượng đi theo cậu bé, đi thật xa, thật lâu, về tận một vùng thật đìu hiu, một nơi rất xa nông trại mà không ai có thể ngờ tới,. Cậu bé liên tiếp thúc hối chàng đi thật nhanh, trông câu rất vội vã….Quãng đường xa khiến Anfaret như kiệt sức, bố mẹ chàng cũng hầu như không đủ sức để đi tiếp, muốn được nghỉ ngơi mặc dù thế cậu bé vẫn không muốn ngừng, cậu luôn thúc hối mọi người đi thật nhanh, cậu nói : “Xin nhiều ngài hãy theo cháu mau lên kẻo ko kịp.”
Anfaret chừng như tâm linh được điều ko lành đang xảy đến nên chàng vẫn tiếp tục được xuất phát. Và rồi, khuất sau nhiều đỉnh núi kia là một vùng quê thật vắng vẻ nghèo nàn, trong một căn hộ u ám nàng Violet đang trong cơn hấp hối., xanh xao gầy gò, chỉ còn đôi mắt như đang đợi mong điều gì, đôi môi nàng trong cơn mê sảng vẫn gọi tên Anfaret không thôi. Anfaret sửng sốt đớn đau, chàng vừa chạy đến quỳ bên nàng thì cũng được coi là khi nàng nhắm mắt nhắm mũi, ko còn kịp nhìn thấy Anfaret. Chàng bật khóc gào thét tên Violet, lạy van mọi người hãy cứu lấy nàng…nhưng …mọi người đều quay đi và rơi lệ…Violet đã mãi mãi ra đi mà ko kịp nhìn thấy gương mặt của người nàng yêu dấu và chờ đợi….
Cậu bé đã kể cho chàng nghe toàn bộ mọi điều, từ ngày nàng rời khỏi nhà Bá tước, đã mang trong người căn bệnh hiểm nghèo, hậu quả của những ngày bị hành tội ngày ấy…Nhưng nàng vẫn cố thoi thóp sống mong ngày chàng Anfaret trở về…nàng vẫn muốn ngóng chờ ngày chàng về để nói với chàng rằng nàng vẫn yêu nàng, vẫn ngóng chờ chàng…rằng vẫn không tin chàng đã bội phản lại lời thề hứa năm xưa…rồi mới thanh thản ra đi…nhưng hầu hết đều đã muộn…nàng đã ra đi ko kịp nói lời trăn trối…ko kịp nhìn thấy chàng Anfaret…
Cha mẹ chàng nhìn thấy cảnh thương đau đó đã gục xuông trước mặt nàng mong nàng tha thứ…nhưng nàng nào còn biết gì?
– bố mẹ đã vừa lòng chưa?- Anfaret gào lên thảm thiết – những người đã toại nguyện chưa? Nàng đã ra đi thật rồi, nàng bỏ ta rồi, ta còn sống để làm gì nữa” – Ánh mắt và giọng nói của Anfaret như vang từ cõi xa xôi nào đó….
Đám tang Violet được đưa về trang trại đơn vị chịu trách nhiệm với nhiều vòng hoả hồng trắng bốp, trắng thuần chất như bộ mặt im lìm giá lạnh của nàng Violeta. Còn Anfaret, chàng ôm lấy linh cữu của Violeta không rời, môi chàng mấp máy gọi tên người tình như một kẻ mất trí…Ai nhìn vào đều cũng phải rơi lệ, khuyên giải thế nào chàng cũng bỏ ngoài tai. Và từ đó, chàng chẳng hề rời khỏi nàng, ngày này sang ngày khác chàng vẫn ngồi im lìm bên mộ nàng, nỗi đau ấy không được vơi đi, Anfaret như một kẻ mất trí, chỉ biết kêu tên nàng trong nỗi đau tột độ. tình ái ấy quá lớn, tình yêu ấy đã trở nên bất tử trong lòng chàng. cha mẹ chàng trở nên bất lực chưa thể khuyên gì chàng được nữa vì bản thân họ cũng cảm nhận thấy quá ân hận. nông trại hưng thịnh ngày nào giờ đây chìm trong tăm tối u uất…
Rồi một ngày cuối Đông, vì hết sức và cũng vì quá đau khổ chàng Anfaret đã gục ngã trút hơi thở sau cuối tbên mộ nàng Violet. chúc thư sau cùng chàng chỉ muốn được chôn chung cùng nàng. Mùa Đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân lại trở lại nơi trang trại, nơi này chỉ còn lại vợ chồng Bá tước già vắng quạnh, ai cũng thương tiếc cho mối tình của chàng Anfaret và nàng Violet.
Một buổi sáng thức dậy, người ta bỗng chợt nhìn thấy trên mộ hai người xuất hiện một nhánh hoa màu tím vươn cao trong gió, một màu tím ngát thắm sắc cả khu vườn, cành khẳng khiu tuy nhiên vẫn vững vàng trước gió, vươn cao mạnh mẽ như ái tình bất tử của chàng Anfaret và nàng Violet. Người ta thương tiếc cho cô gái nết na dịu dàng, tiếc thương cho một mối tình oái oăm thuỷ chung ấy bèn đặt tên cho loài hoa ấy là Violet, loài hoa mang tên người con gái bạc phận. Một màu hoa mang màu tìm thuỷ chung!
Xem thêm
Hoa màu tím hoa violet Sự tích hoa Sự tích hoa violet Truyền thuyết các loài hoa
06/02/2020 11:44 sáng|
[…] Sự tích hoa violet mang tên người con gái bạc phận […]